Tục ngữ phương Tây có câu “Im lặng là vàng”. Nhưng Tố Hữu lại viết:
“Khóc là nhục. Rên, hèn. Van, yếu đuối
Và khờ dại là lũ người câm
Trên đường đi những bong âm thầm
Nhận đau khổ mà gửi vào lặng im”
Theo em, những nhận xét trên đúng trong những trường hợp nào?
Thỉnh thoảng, muốn thử sự lợi hại của những chiếc vuốt, tôi co cẳng lên, đạp phanh phách vào các ngọn cỏ. Những ngọn cỏ gẫy rạp, y như có nhát dao vừa lia qua. Đôi cánh tôi, trước kia ngắn hủn hoẳn, bây giờ thành cái áo dài kín xuống tận chấm đuôi. Mỗi khi tôi vũ lên, đã nghe tiếng phành phạch giòn giã. Lúc tôi đi bách bộ thì cả người tôi rung rinh một màu nâu bóng mỡ soi gương được và rất ưa nhìn. Đầu tôi to ra và nổi từng tảng, rất bướng. Hai cái răng đen nhánh lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp như hai lưỡi liềm máy làm việc.
Tìm từ láy trong đoạn văn trên và nêu tác dụng của việc sử dụng từ láy trong đoạn văn
Con lắc lò xo dao động tắt dần, lò xo có độ cứng k = 40 N/m, ban đầu ở vị trí biên có biên độ A0,
khi qua vị trí cân bằng một lần đến vị trí biên, biên độ còn là A1, đoạn đường đi được là s = A1 + A0 = 9
cm. So với ban đầu, cơ năng giảm 1,8.10-2 J thì biên độ ban đầu là
A. A0 = 4 cm. B. A0 = 5,2 cm. C. A0 = 5 cm. D. A0 = 5,8 cm.