Truyện " tôi thích mưa .. vậy thì đã sao.." chương 1:
Chap 1: Quá khứ không muốn nhắc lại
Vào một buổi chiều cuối tháng 11, tại một thị trấn nhỏ mang tên Thụy
Miên. Thị trấn này rất ít người biết đến vì nó không có đặc điểm nào
nổi bật cả. Thậm chí người ta còn chẳng biết đến sự tồn tại của nó.
Vậy mà trong cái thị trấn này, vẻ bề ngoài thì có vẻ yên tĩnh, bí ẩn.
Nhưng bên trong thật sự thì khá là lắm chuyện rắc rối giữa cách xưng
hô, quan hệ, quy định, v......v......v......v
- Leng keng! Bốp!.
Tiếng đồ đạc rơi leng keng từ trong trong một ngôi nhà nhỏ ở thị trấn
đó phát ra. Ngày nào cũng vậy, căn nhà đó chả bao giờ yên ổn cả.
Luôn có những tiếng cãi cọ xích mích.
- Đồ k h ố n! Cút ra khỏi nhà cho tao!.
- Anh là cái khá gì mà ra lệnh cho tôi hả!.
- Là gì cơ á! Cô dám có quyền hỏi tôi như thế cơ à?.
- Đồ phản bội! Anh đi với con đàn bà khác rồi mang cái của nợ nó về
đây! Hỏi thử xem tôi tài nào chịu được hả?.
- Á à! Dám bắt bẻ t a o à! Cho mày chết này!.
"Bốp!Leng keng!Loảng xoảng"-
- Cha mẹ! Dừng tay lại mau!. Đứa trẻ tầm 5,6 tuổi gì đó cất tiếng lên,
bên cạnh là một đứa trẻ khác đã khóc rất nhiều.
- Diệp Ẩn! Đi vào phòng mau đây là chuyện người lớn không cần con
quan tâm!. Mẹ cô bé quát lên.
Cô bé có mái tóc màu hạt dẻ kia chính là Diệp Ẩn. Một cô bé lanh lợi
nhất thị trấn, tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện. Còn cô bé
đang khóc thút thít kia chính là Thể Điệp - em cùng cha khác mẹ với
Diệp Ẩn. Tuy hai người cùng tuổi với nhau nhưng vì mẹ Ẩn sinh cô
ra đời trước khi mẹ của Điệp sinh nó ra đời. Nên Ẩn là chị còn Điệp là em
Bằng tuổi nhau nhưng Diêp Ẩn to ra rất là có trách nhiệm, còn Điệp
thì hơi nũng nịu, bướng bỉnh nhưng rất ngoan.
Bố của hai đứa trẻ đó, kẻ bạc tình, kẻ lừa dối đã khiến cho mẹ
Ẩn cũng như mẹ Điệp phải sống trong cảnh khổ cực áp đảo tinh thần.
Mà bây giờ mẹ của Điệp đã qua đời, bố đã đưa nó về nhà, nói toàn bộ
sự thật cho mẹ của Diệp Ẩn biết, quá sốc khi người chồng mà tin tưởng
kia lại có thể làm cái chuyện bán lương tâm đó. Mẹ cô đã không chịu nổi
vì thế mà hai người sinh cãi cọ ngày này qua ngày khác cũng vì thế
mà kinh tế gia đình giảm sút, không còn hạnh phúc đầy đủ tình yêu
thương như xưa.
- Diệp Ẩn! Sao bố và mẹ của chị cứ cãi nhau thế?.
- Đi vào phòng đi em!. Diệp Ẩn lẳng lặng kéo Thể Điệp vào phòng.
Cũng từ hôm đó, Diệp Ẩn không thèm quan tâm nữa, nó chỉ ngồi
ở phòng ngắm nhìn trời mây, mộng tưởng gia đình nó lại hạnh phúc
như xưa, mẹ nó có thể coi Điệp như con ruột của mình thì hay
biết mấy. Thể Điệp tuy cùng cha khác mẹ, nhưng dù sao thì nó
cũng có máu mủ với nó. Diệp Ẩn cũng muốn có một đứa em
gái như Điệp vậy.
Nhưng cái hạnh phúc đó sẽ chẳng bao giờ tới nếu như hôm đó
đùng một cái. Bố mẹ nó chia tay nhau mỗi người một ngả, họ gửi
hai đứa trẻ tội nghiệp vào cô nhi viện. Sau đó đường
mình thì họ đi. Điệp và Ẩn ở trong cô nhi viện 2 năm thì hai chị
em trốn ra ngoài, một phần là vì Ẩn không thích sống ở đó, một phần
là ở đó Điệp hay bị đám trẻ đó bắt nạt. Nên Diệp Ẩn đợi thời cơ rồi
cùng Thể Điệp trốn khỏi cô nhi viện. Từ đó hai chị em cô bắt đầu
một cuộc sống mới.
Truyện " tôi thích mưa .. vậy thì đã sao.." chương 2:
_Chap 2: Cuộc sống mới_
Sau khi trốn ra khỏi trại trẻ thành công, Điệp nhìn chị của mình ánh
mắt vẻ chờ đợi nhưng thấy Ẩn không nói gì chỉ im lặng dẫn Điệp đi
thì nó không nén nổi tò mò.
- Diệp Ẩn! Bây giờ hai chị em mình đi đâu đây?.
Diệp Ẩn nhìn em, nó cũng hiểu rõ được nỗi lo của em mình như thế
nào khi bây giờ không có nhà để ở, cũng không có đủ đồ ăn, thức uống.
- Thể Điệp! Yên tâm đi nha! Chị sẽ không để em phải đói đâu,
cũng không để ai bắt nạt em đâu mà!.
Diệp Ẩn nhìn Điệp mỉm cười, tự dưng nỗi lo trong lòng Điệp lại tan
biến hết, nó rất tin vào chị của mình và cũng rất ngưỡng mộ
Ẩn nữa, tuy nó và Ẩn bằng tuổi nhưng Ẩn lại tỏ ra rất tháo vát,
có trách nhiệm tự dưng nó lại muốn dựa dẫm vào Ẩn - người chị
bằng tuổi với mình. Hai đứa trẻ lại tiếp tục đi và tìm nơi nghỉ chân.
Qủa là ông trời có mắt đã giúp cho hai đứa trẻ tội nghiệp này có
thể nghỉ qua đêm ở ngoài cửa chùa.
- Diệp Ẩn!. Thể Điệp nói nhưng cái bụng của nó cũng đã nói hộ cho
nó hết rồi.
Ẩn nhìn Điệp. Khuôn mặt trắng trẻo và xinh xắn của nó bỗng chốc
đã hiểu ra vấn đề tất yếu của đứa em mình.
- Điệp! Để chị đi kiếm đồ ăn cho em nhé! Chán quá ngôi chùa này
hôm nay đóng cửa rồi chị cũng không muốn gọi cửa! Mình đã có chỗ
nghỉ chân ở đây là tốt lắm rồi! Thôi chịu khó chờ chị nha!.
Vừa nói xong Ẩn vội vã chạy đi, nó không muốn để Điệp đợi lâu.
Còn lại một mình Điệp, nó ngồi chờ nhưng cứ như ngồi phải tổ kiến
lửa nhấp nha nhấp nhổm không yên, Ẩn đã đi lâu rồi mà vẫn không
thấy trở về làm cho nó lo lắm, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao.
Nó toan định đi tìm thì có người đàn ông bước đến, đeo kính ăn mặc
có vẻ khá là sang trọng, cất tiếng nói giọng ồm ồm:
- Cô bé! Đi cùng bác nhé bác mua kẹo cho ăn!.
Điệp nhìn người đàn ông, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ, nó đoán thầm
đây không phải là người tốt.
- Chú gì à! Cháu đi lấy cái này đã!. Nó vừa nói vừa quay người định chạy.
Nhưng "bộp" nó bị ai đánh sau lưng không biết gì nữa. Toàn thân nó ê
ẩm chìm dần vào hôn mê.
Diệp Ẩn từ chợ quay về trên tay nó cầm cái bánh bao còn nóng hổi.
Nhưng không thấy bóng dáng Điệp đâu cả, nó phát hoảng chạy đi
tìm nhưng vẫn vô ích. Điệp chả thấy tăm hơi đâu, thất vọng xen
lẫn lo lắng, nó khóc thút thít. Chợt nó nhìn thấy một tờ giấy
trắng ghi dòng chữ hẹn gặp nó. Ẩn bán tính bán nghi, nhưng nó
cũng đã phần nào đoán ra là Điệp bị bắt cóc rồi không thể chậm trễ
nữa. Nó chạy như bay đến nơi hẹn là một căn ngõ hẻm trong
một khu phố.
Truyện " tôi thích mưa .. vậy thì đã sao.." chương 3:
Nó chạy như bay đến một căn ngõ hẻm trong một khu phố.
"Đây rồi! Là đây sao?". Ẩn thầm nghĩ, nó liều mạng cứ bước vào trong.
Càng đi vào càng tối, liên tục có những tiếng kêu loạt xoạc từ nơi đó
phát ra nhiều lúc nó chỉ muốn quay đầu bỏ chạy nhưng cứ nghĩ đến
Điệp đang nằm trong tay bọn lạ mặt không biết còn sống hay chết
là nó dường như quên hết sợ hãi vẫn cứ nhằm phía trước mà đi.
Cũng không biết là nó đi được bao xa rồi mà mãi mới thấy lấp ló chút
ánh sáng của mặt trời.
- Cô bé này kể ra cũng gan dạ nhỉ!. Giọng nói từ đâu cất lên.
Diệp Ẩn đưa mắt nhìn quanh thì ra là một người đàn ông đeo kính
đang ngồi trên một chiếc ghế, xung quanh là những người đàn ông
ăn vận chỉnh tề. Nó cũng thầm đoán là tay sai của lão đang ngồi
trên ghế kia.
- Thả em tôi ra!. Nó nói.
- Từ từ chứ cô bé việc gì mà vội vàng vậy!. Lão đang ngồi trên ghế nói.
Diệp Ẩn liếc mắt nhìn đôi mắt của nó bây giờ trông thật là lạnh lùng
và đáng sợ biết bao.
- Tôi nói lại lần nữa thả em tôi ra!. Nó nói và nhìn chằm chằm vào
lão cầm đầu kia như thể muốn nuốt chửng.
- Thả thì thả! Nhưng tao có điều kiện!.
- Điều kiện gì?.
- Phải làm một thỏa thuận này với bọn tao đã rồi bọn tao sẽ thả
em mày ra! Cô bé à!.
- Được! Tôi chấp nhận!.
Hắn nhìn Diệp Ẩn nhếch mép cười rồi ra hiệu bảo Diệp Ẩn theo hắn,
không biết Diệp Ẩn đã chấp nhận thỏa thuận gì với hắn mà lúc
bế Điệp đi về một bên mắt của nó đã được quấn băng lại.
_____Tại ngôi chùa_____
Thể Điệp choàng tỉnh, nó vẫn cảm thấy choáng sau cú đánh kia nhìn
quanh một hồi thì ra là nó vẫn đang nằm ngủ ở ngoài cửa chùa đó thôi.
" Chắc là mình mộng du". Điệp nghĩ thầm [P/S: Mộng du cái con khỉ ế
Điệp à.]
- Tỉnh rồi à!.
Ẩn tay bê chậu nước đến bên Điệp vẻ mặt vẫn chưa hết sợ hãi và lo lắng.
- Vâng!- Nhưng chợt nhận ra điều gì đó bất thường trên mặt chị mình nó hỏi-
Chị Ẩn mặt của chị sao thế kia?.
-..........!. Diệp Ẩn không nói gì, nó đưa cho Điệp cái bánh bao nóng hổi
rồi chạy đi. Điệp nhìn theo nó chả hiểu chị của nó làm sao nữa nhưng thôi
mùi bánh bao nóng đã hấp dẫn cái bụng háu đói của nó rồi phải ăn đã.
Diệp Ẩn chạy một mạch ra ven hồ, nó ngồi xuống và ngắm nhìn dòng
sông chảy miệng nó lẩm bẩm:
- Hà Diệp Ẩn! Từ nay về sau sẽ không bao giờ có chuyện khuất phục
trước ai nữa! Sẽ không cho ai động đến gia đình của mình! Nhất định
là vậy!.
"Đùng! Đoàng" Tiếng sấm và chớp rền vang bầu trời. Những cơn mưa từ
đâu xối xả xuống mặt đất.
Mặc kệ trời mưa nó vẫn ngồi ở ven hồ rất lâu như muốn hòa mình vào
cơn mưa vậy.