Soạn văn 10

Lê Anh Thư

hãy viết một bức thư về cô giáo chủ nhiệm em mới học

Nhók Bướq Bỉnh
10 tháng 11 2016 lúc 17:35

Cô à, những ời này có lẽ con đã phải nói từ rất lâu nhưng con không đủ can đảm để bộc bạch suy nghĩ. Con viết, có thể đây là bài viết cuối cùng trong quyển tập san của lớp, có thể cô sẽ không đọc nhưng con mong các bạn lớp 8C qua bài viết này có thể hiểu cô hơn, đỡ nghịch và chăm chỉ hơn để không phụ lòng cô.


Năm nay con học lớp 8, có nghĩa là ba năm cô làm chủ nhiệm lớp con…

- Ba năm, cô chăm lo cho từng hoạt động của lớp.

- Ba năm, cô quan tâm đến từng cá nhân học sinh, tổ chức các buổi học cho các bạn học yếu, tổ chức lớp học chuyên cho các bạn học giỏi.

- Ba năm, những bài học cô dạy cho chúng con… vềcả kiến thức, kỉ luật, những bài họcc cuộc sống và những bài học làm người.

- Ba năm, cô dõi theo chúng con trưởng thành, những vấn đề của tuổi mới lớn, tâm tư, tình cảm của chúng con.

Vậy mà chúng con đã quên điều đó chăng?

 


Cô có biết không, những lần vào lớp, nhắc nhở về? vấn đề vệ sinh, khăn đỏ, trực nhật. Các bạn trong lớp bảo rằng, cô khó tính và rất cầu kì, luôn luôn không hài lòng về lớp. Nhưng các bạn có biết đâu cô đã quan tâm đến lớp rất nhiều. Mỗi lần nhắc học sinh nô nghịch, phá phách, đã có bạn lầm bầm nói xấu cô, cô vẫn cười và giảng giải cho cả lớp. Liệu các bạn ấy có hiểu, hay chỉ đơn giản nghĩ rằng cô rất ác, hay phạt trực nhật sau mỗi buổi chiều và những lời trách móc…?

Và các bạn càng không biết, mỗi lần lớp bị nêu trước toàn trường vềtội vệ sinh không sạch, ý thức kỉ luật chưa nghiêm túc… cô bị người khác nhìn vào, Ban Giám hiệu khiển trách vì chưa chăm sóc, nhắc nhở, quan tâm đến lớp ư?

Từ chiếc túi đựng gối cô mua cho lớp vì sợ gối sẽ nhiễm bụi bẩn và sức khỏe bị ảnh hưởng. Từ những hoạt động văn nghệ, mua đồ trang trí, 20/10, 8/3… những việc nhỏ nhặt như quét lớp, nhặt rác, cô đều từng làm cho chúng con, vậy mà lớp vẫn cứ bừa bộn. Có lẽ cả 26 con người trong tập thể lớp nhiều lúc đã vô tâm vậy sao?

 

 


Tập thể lớp chúng con là một tập thể đoàn kết, vậy mà vẫn để xảy ra tình trạng cãi vã, mất cắp, thậm chí là đánh nhau và bị Ban Giám hiệu khiển trách… cô vẫn bao dung và tha thứ cho tất cả, tất cả lỗi lầm, ngỗ nghịch của tuổi trẻ. Tuổi mới lớn là vậy, thích làm người lớn, ra vẻ ta đây… Con biết nhiều lúc cô rất mệt mỏi về những trò đùa nghịch của lớp. Nhưng con tin rằng, một ngày nào đó các bạn sẽ tự nhận ra những gì mình đã sai, những gì mà mình đã bỡ lỡ và lúc ấy chính các bạn sẽ phải xin lỗi cô rất nhiều…

Đối với riêng con, cô luôn là một người đặc biệt. Từ đầu năm lớp 6, con hay nói chuyện, làm việc riêng, lười mặc đồng phục và thường xuyên bị cô nhắc nhở. Năm lớp 7 cũng vậy, nhiều lúc con đã có suy nghĩ cô thật khó tính và có cả suy nghĩ cô rất ghét con… Những việc đã làm: ý thức trách nhiệm với tập thể lớp, những lần chưa làm bài tập Sinh của cô, hay những hôm quên khăn quàng đỏ. Tất cả, cô đều quan tâm từng li, từng tí, và để rồi hôm nay con nhận thấy mình đã sai.

Mỗi lần nhận ra lỗi sai đó, con đã thấy mình trưởng thành hơn và cần có sự thay đổi. Và năm nay con đã ý thức được mình hơn những năm trước, tuy vậy con vẫn còn nhiều thiếu sót và bất cẩn. Nhưng cô luôn bên con, quan tâm, rèn giũa con để con tiến bộ về học tập và ý thức, để con vươn xa và trở thành học sinh ngoan của trường THCS Archimedes!

Cô ơi, 20/11 cũng sắp đến rồi. Bài viết này không chỉ là tấm lòng của cá nhân con mà còn là nhiều bạn muốn gửi đến cô. Con chúc cô mạnh khẻe, vui vẻ và thành công trong sự nghiệp. Hãy luôn mỉm cười với chúng con cô nhé, con và các bạn sẽ cố gắng trở thành một tập thể lớp thật đoàn kết, thật hoàn hảo. Chúng con cũng sẽ học tập thật tốt để không phụ sự quan tâm, chăm sóc, dạy dỗ của cô trong suốt ba năm qua!

CON VÀ TẬP THỂ LỚP YÊU CÔ RẤT NHIỀU!

Bình luận (3)
Lê Phương Anh
16 tháng 11 2016 lúc 13:29

Thưa cô! Vậy là đã ba năm kể từ ngày chúng em được gặp cô. Ba năm quãng thời gian không phải dài nhưng cũng đủ để biến nơi đây thành kỉ niệm để rồi hôm nay chúng em đứng đây để nói lên những lời tri ân giản dị, trân thành nhất gửi tới cô.

Thời gian trôi nhanh quá phải không cô? Mới ngày nào chúng em vào lớp 10 lần đầu tiên phải sống tự lập. Không có cha mẹ ở bên, chúng em đã bỡ ngỡ biết bao khi xung quanh đều mới lạ, ngoảnh đi ngoảnh lại chúng em đã sắp phải xa nhau, xa cô, xa A6 thân yêu với bao kỉ niệm vui buồn.

Đối với chúng em ấn tượng và đầu tiên khi gặp cô đó là chất giọng nghiêm túc nhưng đầy tình cảm của một cô giáo Thanh Hóa. Đó là sự nhiệt tình không quản ngại khó khăn đường xa đàn em còn thiếu sót và sự bồng bột của tuổi mới lớn. Buổi đầu tiên lên lớp, xuất hiện trước mặt chúng em là một cô giáo giản dị và rất dễ gần. Cô đã hỏi thăm chúng em hết lượt và bắt tay ngay vào công việc ổn định lớp. Cô đã nói chuyện, động viên để chúng em vơi đi nỗi nhớ nhà và giúp chúng em biết cách sống tring một tập thể mới.

Trong ba năm gắn bó cùng tập thể A6 cô đã dành hết tình cảm, niềm tin yêu và bao tâm sức của mình để chăm lo dạy dỗ chúng em nên người. Chúng em còn nhớ mãi những chuyến đi thăm quan cô đã chuẩn bị đồ ăn thức uống rồi cô đến trường thật sớm giúp chúng em có chuyến đi thật bổ ích, lí thú. Không chỉ có vậy, cô còn là người giáo viên tận tụy truyền dạy cho chúng em kiến thức sâu rộng về môn lịch sử cùng nhiều điều thiết thực trong cuộc sống. Cô dạy chúng em cách sống hòa hợp với mọi người, biết quan tâm chăm sóc lẫn nhau, cô góp ý cho chúng em về phương pháp học tập. Cô chia sẻ kinh nghiệm trong thi cử, trong cách ứng xử đời thường.

Cô là một giáo viên thẳng thắn, nhạy cảm, có tình cảm sâu sắc, hết lòng vì học sinh. Mỗi khi chúng em vi phạm nội quy cô đưa ra những hình phạt nghiêm khắc. Chúng em hiểu đằng sau những hình phạt nghiêm khắc ấy của cô là tấm lòng mong chúng em khôn lớn hơn, trưởng thành hơn. Vậy mà trong ba năm học chúng em đã phạm quá nhiều sai lầm khiến cô phải buồn lòng. Hồi đầu lớp 12 vừa rồi hai bạn Sơn và Vũ đã phải chia tay cả lớp để về địa phương, chúng em vẫn còn nhớ không biết cô có còn nhớ không? Hôm đó bạn Sơn đã khóc, cô đã cố nén lòng mình để giấu đi những giọt nước mắt, cô khuyên bạn phải cố gắng phấn đấu sau này đừng phạm phải những sai lầm đáng tiếc nữa... nhưng…Cô ơi! Cô không thể nói hết câu cô đã khóc từ lúc nào rồi! Cô khóc và cả lớp im lặng rồi mấy đứa trong lớp ôm nhau khóc, đám con trai thì cố giữ mình để không khóc nhưng cũng có cái gì đó cay cay trong khóe mắt..Rồi lại thêm một lần nữa hôm đấy lớp mình kiểm tra lịch sử cô đã khóc, chúng em không hiểu và cũng chẳng ai nói gì thêm. Chúng em đã không hiểu cô, không hiểu vì sao cô khóc. Chúng em đáng trách quá cô ơi vì đã không nghe lời cô. Giờ đây chuyến đò của cô đã cập bến chúng em đang rậm rịch chuẩn bị bước xuống để đến những chân trời mới của. giá như thời gian quay trở lại, trở lại cái ngày đầu tiên ấy cô ơi! Chúng em sẽ không như vậy nữa đâu, sẽ không để cô phải khóc vì chúng em, không để cô suy nghĩ nhiều vì những lỗi lầm của chúng em. Mai đây khi xa cô rồi chúng em xin ghi lòng mình những lời cô đã dạy. Chúng emxin gửi lời cảm ơn tới cô, tới những công lao, tâm sức cô đã dành cho chúng em và chúc cô sẽ thành công trong những chuyến đò tiếp theo. Chúng em mong cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và xin gửi lời xin lỗi dù đã muộn màng: Chúng em xin lỗi cô!

Bình luận (0)

Các câu hỏi tương tự
An Bùi Văn
Xem chi tiết
Su Moon
Xem chi tiết
Anh Thư
Xem chi tiết
Nguyễn Minh Htk
Xem chi tiết
Phi Tu Truong
Xem chi tiết
Duy Luu
Xem chi tiết
Châu Ngọc Quỳnh Như
Xem chi tiết
Nguyễn Thu Phương
Xem chi tiết
Trang Thu
Xem chi tiết